Thứ Năm, 29 tháng 12, 2011

Hạnh Phúc


Một ngày nữa lại trôi qua, chỉ còn 3 ngày nữa là năm 2011 sẽ đi qua, bao ưu tư phiền muộn rồi sẽ dần đi vào quên lãng. Còn rất rất nhiều điều tốt đẹp đang chờ đợi mình phía trước. Phải thật khoẻ mạnh để mà tận hưởng cuộc sống tươi đẹp này. Mình thík khoảng thời gian này quá. Mặc dù chưa có gì ổn định, nhưng cảm thấy nhẹ lòng, có lẽ mình đã vứt bỏ được những thứ cảm xúc làm mình nặng lòng bấy lâu nay. Những tổn thương ... có lẽ mình đã quên được rồi. Mọi thứ sẽ tốt đẹp. Tin như thế thì nó sẽ là như thế. Làm người tốt đôi khi khổ thế đấy nhỉ. Mình muốn off 2 ngày để nghỉ ngơi ... công việc ko quá nặng nhọc nhưng mình thật sự đuối sức khi phải hoạt động liên tục từ sáng sớm đến tối khuya. Nhưng cũng thấy rất vui vì công sức mình bỏ ra được đền bù xứng đáng. Và sẽ ko chỉ dừng lại ở đây. ... biết đâu là ở kia ... hehe.
Ngủ ngoan nào Ú iu, thương Ú nhất nè ... đừng khóc nhè nữa nhé, thành bà cô già rùi mà ko bỏ đc tật xấu này.
Có nhiều động lực để cố gắng sống tốt hơn nữa, và làm thật nhiều việc tốt :)

Thứ Năm, 22 tháng 12, 2011

Yêu là Yêu


Cảm giác khi buồn ... thật là buồn. Nếu cứ mãi chạy theo những suy nghĩ buồn người ta sẽ dễ buồn hơn, cô đơn ... ^zà trống vắng nữa. Nhưng trong cuộc sống còn gặp fải nhìu thứ sẽ buồn hơn, mình fải rèn luyện hằng ngày để có được tinh thần thép, ko thể mít đặc woài như vậy được ... đâu fải luôn có người bên cạnh để dỗ dành mình nè. :) tự an ủi là biện pháp hay xài nhất & thức khuya nữa, thức đến khi cơ thể mệt rã rời, lăn ra ngủ một giấc không suy nghĩ gì cả ... quên tất quên vớ cho nhẹ lòng.


Thèm được nhìn thấy biển xanh kinh khủng, năm nay chẳng có chuyến đi biển bình yên nào cả. Hồi đi Phan Thiết một mình ngồi ngoài biển, đêm đen, biển động, lòng mình cũng chẳng yên, thật là thảm mà! Giờ mà ra biển mình sẽ ko nghĩ ngợi gì nữa, chỉ enjoy & enjoy thoai, nhứt là seafood nà & moon nữa!


Đúng là khi không có niềm tin thì chẳng thể thành công trong bất cứ việc gì cả. Một năm ko trọn vẹn cho mình, nhưng mình xem như đó là một lẽ tất yếu, sau 1 ngày buồn sẽ đc đền đáp một ngày vui, sau 1 ngày bán hàng đc nhìu sẽ là 1 ngày hẩm hiu, sau 1 năm dở dang sẽ là 1 năm tốt đẹp, 2012 ... ta đang mong đón nhà người đấy! Mau mau đến nào.

PS: Chỉ biết lòng yêu, là yêu... câu cuối bài hát này hay!

Thứ Bảy, 3 tháng 12, 2011

Lời tỏ tình không lãng mạn

Thư Bố gửi con gái.

Dường như tình yêu đầu tiên lại làm con mệt mỏi. Con loay hoay với những thứ váy áo mà con vốn không thích mặc. Bực bội với đôi mắt một mí "hàng độc" của mình. Bố thấy con buồn nhiều hơn là vui, con không tự tin khi là mình nữa. Đúng là thật dễ để "quyến rũ" một người, nhưng thật khó để người ấy biết rằng ta không hoàn hảo.

Bố và mẹ đã yêu nhau được gần 30 năm. Mẹ từng là một cô gái được nhiều người để ý, mẹ đẹp và học giỏi. Nhưng tại sao mẹ lại chọn bố, một người không có gì đặc biệt? Có lần mẹ nói rằng, duy nhất bên bố, mẹ có thể biểu diễn điệu cười "khủng khiếp" của mẹ. Bởi mẹ biết bố yêu nụ cười ấy.

Mẹ tự ti vì đôi bàn chân của mình, và vẫn thường đi những đôi giầy kín mu bàn chân. Nhưng bên bố, mẹ có thể cởi bỏ những đôi giầy cao gót rất điệu của mình và thu cả hai chân trần lên ghế. Bên bố, mẹ có thể thực sự là mẹ, trên từng milimét vuông. Đó chính là sự tin cậy.

Niềm tin cậy tạo nên bầu không khí an toàn để những tình cảm thân mật, âu yếm nảy sinh. Và những người yêu nhau có thể giao phó vào tay nhau cả quá khứ, hiện tại và tương lai của mình.

Con có thể phải lòng một người con không tin cậy, nhưng thật khó mà có thể chung sống với họ. Trong tình yêu, con phải được thật là mình. Mặc cho tất cả những mưu mẹo nho nhỏ chúng ta vẫn thử và có thể gây ấn tượng được với người ta yêu trong buổi ban đầu hò hẹn, thì tình thân mật gắn bó lại dựa trên những gì mà những người yêu nhau biết về nhau.

Người ấy cần phải biết cái tôi thực của con - con như thế nào khi con mệt mỏi, tức giận, nản lòng, phấn chấn. Người ấy phải yêu con như con vẫn thế, chứ không phải yêu cái hình ảnh hoàn hảo mà người ấy hi vọng có ở nơi con.

Con đã xem phim Nhật ký tiểu thư Jones rồi, đúng không? Có một cảnh mà Mark Darcy nói với "tiểu thư" Jones rằng "Anh thích em, như em vẫn vậy". Và cô ấy hoàn toàn bị chinh phục.

Tại sao lại có thể có một phản ứng mạnh như vậy cho một câu "tỏ-tình-không-hề-lãng-mạn"? Bởi vì Mark nói với cô ấy rằng, anh ta thật sự nhìn cô ấy và anh ta yêu những cái anh ta nhìn thấy. Anh ta không nói anh thích cô ấy gầy đi mười cân, ăn mặc cho lịch thiệp hơn chút nữa hay xinh hơn một chút. Anh thích cô ấy như cô ấy vẫn thế, vô điều kiện. Cô ấy không cần phải cố gắng để gây ấn tượng với anh ấy, bởi Mark thực sự bị gây ấn tượng rồi.

Sự tin cậy không thể tự nhiên mà có, dù đó là hai người yêu nhau say đắm. Nó cần nhiều thời gian và nỗ lực. Hãy lắng nghe cậu ấy, tôn trọng cậu ấy cũng như ý kiến của cậu ấy, và chấp nhận cậu ấy như cậu ấy vẫn vậy. Và con sẽ được đền đáp công bằng. Giống như mẹ đã yêu bố như bố vẫn vậy.

Biết mình được yêu vì con người thực của mình sẽ khiến con cảm thấy tình yêu thật sự là chốn thiên đường, nơi mà con có thể từ bỏ mọi "vũ khí". Nó cho phép con được thực sự là mình mà không hề phải lo sợ bị giễu cợt và chối bỏ. Điều đó tuyệt vời vô cùng.

Chúc con được nghe lời-tỏ-tình-không-lãng-mạn: "Anh yêu em như em vẫn vậy!"
Bố của con.


Nguồn: http://www.tienphong.vn/Gioi-Tre/559925/Loi-to-tinh-khong-lang-man-tpol.html

Thứ Sáu, 2 tháng 12, 2011

~ ♥ ~ 100 BƯỚC YÊU ~ ♥ ~

Em và anh đứng đối lưng bắt đầu bước đi. Chúng ta thỏa thuận chỉ khi nào bước đủ 100 bước mới được quay đầu nhìn lại. Nếu vẫn nhìn thấy đối phương, cả hai sẽ quên đi những kỷ niệm không vui trước kia để làm lại từ đầu. Còn nếu không nhìn thấy nhau nữa sẽ tiếp tục bước đi và không bao giờ quay đầu lại nữa.

Khi đi bước đầu tiên, cảm giác buồn vô hạn như choán ngập tâm trí em. Con đường tình yêu của hai đứa sẽ chỉ còn 99 bước, làm cách nào chúng ta có thể đẩy tình yêu đến đường cùng như thế này? Nhiều lần, hai đứa chậm bước dưới trời mưa, quần áo ướt cả cũng không cảm thấy lạnh. Rồi nhiều lúc, anh và em cùng ăn kem dưới trời đông giá rét, nhiều người nhìn thấy ngạc nhiên, còn chúng mình lấy làm thú vị và cười lớn...

Em đã đi qua bước thứ 20, còn anh? Em rất muốn quay lại nhìn anh, muốn xem anh có đang dằn vặt đấu tranh như em? Anh còn nhớ em hay không? Khi dạy em vi tính, anh từng nói, trong program có các vòng lặp đã vào là không bao giờ thoát ra được. Anh nói: “Tình yêu của chúng mình chính là những vòng lặp, lúc ấy em rất cảm động”. Em bước đến bước thứ 50. Một người bán khoai nướng hỏi em có mua hay không, em lắc đầu, ông ấy liền đẩy xe đi. Tại sao ông ấy không nói thêm với em một vài câu? Như thế em có thể dừng lại lâu một chút, không phải vội vàng bước tiếp.

Bước thứ 80 đã ở sau lưng em. Anh có còn nhớ những kỷ niệm không vui của chúng mình trước kia? Sao chúng ta lại có thể sớm tối cãi nhau vì những chuyện không đâu? Em thường xuyên khóc trước mặt anh, những lúc như thế em biết lòng anh rối bời. Sau đó, cả hai làm tổn thương nhau khi nói ra những điều xúc phạm. Cuối cùng, cũng đến ngày anh nói với em: “Chúng ta không thể tiếp tục như thế này được nữa, nếu không cả hai sẽ bị giày vò đến chết mất, chia tay đi”. Lúc ấy, lòng em như có hàng trăm mũi tên đâm xuyên qua. Em vô cùng tuyệt vọng.

Giờ đã là bước thứ 99 rồi, em khó nhọc nhấc bàn chân nặng nề mãi cũng không muốn đặt xuống. Em sợ khi đặt chân xuống quay lại không còn thấy anh nữa, em sợ khi đặt chân xuống quay lại sẽ vĩnh viễn mất anh, em còn sợ khi đặt chân xuống từ đây em sẽ không thể yêu ai như yêu anh được nữa. Nhưng, cuối cùng chân cũng phải bước nốt bước thứ 100. Chân vừa đặt nước mắt cũng theo đó rớt xuống. Em không quay lại cũng không muốn quay đầu lại. Em không thể kiềm chế cảm xúc, sụp xuống và khóc một cách oan uổng.

Bỗng nhiên, có một bàn tay rắn chắc ôm lấy đôi vai em. Em nhìn thấy và nhận ra anh, nhận ra sự tự tin, sâu sắc và tình yêu nồng ấm trong mắt anh.

Em sà vào lòng anh, giọng nói như méo đi trong những tiếng nấc: “Em nhất định không bước tiếp nữa!”.

Anh ôm chặt lấy em, vuốt nhẹ mái tóc em và nói: “Anh sẽ không bao giờ để em bước một mình. Thực ra, anh luôn ở sau em, đợi lúc em quay lại”.


(ST) ♥

Thứ Năm, 1 tháng 12, 2011

Mùa Đông đến rồi

Vậy là đã bước sang tháng cuối cùng của năm 2012. Một năm chẳng làm được trò trống gì ra hồn, mọi thứ đảo lộn, dở dang ... tất cả vẫn chẳng đâu vào đâu. Công việc, tình cảm, chẳng thứ nào suôn sẽ với mình cả. Buồn ư ... ơ, ko buồn đâu, rất buồn kìa. Tình yêu là gì mà khiến mình cứ fai buồn phiền vì nó hoài, làm mình cảm thấy chán ngán. Đâu là sự thấu hiểu và cảm thông nhỉ. Cảm giác ko muốn bước tới nữa nhưng chẳng biết giữa mình và anh ... có fai là đệnh mệnh ko nhỉ, hay chỉ tình cờ đi thoáng qua đời nhau.

Ngủ thôi bé, mai nộp đơn vài chỗ nữa nào, ở nhà lâu ngày nên mới sinh bệnh thế này ... smile nào!

Em nhớ anh!