Sáng nay tôi nhìn thấy em ở
ngã tư. Đèn đỏ còn sáng và đồng hồ đang đếm ngược. Ba mươi chín giây. Em
đang vội, chiếc xe đạp điện màu đỏ cứ nhích dần lên. Không chỉ mình em,
nhiều người khác cũng vội. Những chiếc xe máy cứ nhích dần, nhích dần
lên…Sống là không chờ đợi. Dù chỉ mấy mươi giây.
Tôi nhớ có một hôm nào đó, em đã nói với tôi rằng đấy là một triết lý hay, ta phải tranh thủ sống đến từng giây của cuộc đời.
Nhưng em biết không, đừng vì bất cứ một
triết lý hay nào mà gạt bỏ đi ý nghĩa của sự chờ đợi. Bởi chờ đợi ở đây
không phải là há miệng chờ sung, mà chờ đợi là một phần của bài học cuộc
đời. Em sẽ bằng lòng đợi chứ, nếu em đã học biết về điều sẽ xảy ra?
Đợi khi xếp hàng ở siêu thị, vì biết rồi sẽ
đến lượt mình và rằng đó là sự công bằng. Đợi tín hiệu đèn xanh trước
khi nhấn bàn đạp, vì biết đó là luật pháp và sự an toàn cho chính bản
thân. Đợi một người trễ hẹn thêm dăm phút nữa, vì biết có bao nhiêu việc
có thể bất ngờ xảy ra trên đường. Đợi một cơn mưa vì biết rằng dù dai
dẳng mấy, nó cũng phải tạnh. Đợi một tình yêu đích thực vì biết rằng
những thứ tình yêu “theo phong trào” chỉ có thể đem đến những tổn thương
cho tâm hồn nhạy cảm của em…
Vì vậy mà hãy cứ bình tâm, em nhé. Cuộc đời
ta cũng như rượu vang vậy. Có những loại vài tháng là uống được. Nhưng
cũng có loại phải lưu giữ rất nhiều năm để đạt độ chín cần thiết. Điều
quan trọng không phải là sớm hay là muộn, mà là đúng lúc. Bởi mọi thứ đều có thời điểm của riêng mình. Vị rượu ngon chính là phần thưởng của tháng năm.
Cũng như câu chuyện về hai chú sâu kia. Sâu
anh nằm trong cái kén cảm thấy bực bội vô cùng, nên cố vùng vẫy thật
mạnh để mong thoát ra ngoài. Vùng vẫy ngày này qua ngày khác, sâu mọc
đôi cánh bé. Nó lại cố ra sức đập cánh, đôi cánh dần lớn ra, cứng cáp.
Và cuối cùng, sâu anh hóa bướm, rũ bỏ cái kén chật chội để bay lên cao.
Khi đã thoát ra rồi, nó mới thấy sâu em vẫn còn mắc kẹt trong kén. Nó
hăm hở lao đến giúp em phá vỡ cái kén và đưa sâu em ra ngoài.
Thế nhưng, em biết không, sâu em mới chỉ có
một đôi cánh mỏng manh bé xíu. Nó không thể bay lên như anh và cũng
không còn chiếc kén để bảo vệ thân mình. Bướm anh khóc ròng nhìn em bị
đàn kiến tha đi.
Tôi nhớ có một câu danh ngôn, đại ý rằng “Bạn sẽ có được con gà con lông vàng mũm mĩm bằng cách ấp trứng, chứ không phải bằng cách đập vỡ cái trứng ra”.
Vậy thì đó là lý do tại sao con sâu phải nằm trong kén đủ ngày rồi mới
được hoá thân. Cũng như con người phải chín tháng mười ngày mới nên rời
lòng mẹ. Đó cũng là lý do của ba mươi chín giây đèn đỏ, của mười hai năm
miệt mài trên ghế nhà trường, của một mối tình thiết tha còn chưa chịu
hé lộ. Và của rất nhiều khoảnh khắc chờ đợi trong cuộc đời.
Mọi vật đều có thời điểm của mình. Em đừng
cố rút ngắn thời gian. Nếu trái chưa chín thì đừng nên hái. Nếu nhộng
chưa chín thì đừng phá vỡ kén tằm. Nếu chưa gặp được một tâm hồn đồng
điệu thì đừng trao gửi trái tim. Đừng để thế giới này tác động.
Xuân qua hè tới. Đông sang thu về.
Đừng nôn nóng khi nhìn thấy những loài cây
khác đã khoe lá khoe hoa. Hãy cứ bình tâm. Hãy đợi thời điểm của mình,
em nhé. Hãy tận dụng khoảng ngừng lặng này để bồi đắp cho chính mình và
học cách khám phá điều sẽ xảy ra. Nếu em biết suy tư, khoảng thời gian
chờ đợi không bao giờ là vô nghĩa.
Vì thế, dù cuộc sống có trôi nhanh biết mấy,
em nhớ để dành trong đời mình những khoảng lặng thời gian cho sự đợi
chờ. Không chỉ như chờ đèn xanh bật sáng ở ngã tư, mà như chờ rượu chín
rồi hãy uống.
Như chờ tình đến rồi hãy yêu.
Phạm Lữ Ân