Thứ Bảy, 21 tháng 12, 2013

Munh dung lai o trang 381. Luc nay da 2h sang. Minh khoc suot muot chi vi mot cau chuyen. Minh biet truoc la se nhu vay nhung dang muon xem nhan vat da vuot qua bang cach nao. Minh con ngoc hon ca con nho trong truyen. Muon doc tiep, nhung mai di lam nua. Minh bi tram cam nang roi u?!

Thứ Sáu, 20 tháng 12, 2013

Mình đang nghĩ ko biết có nên viết ra những điều này ko ...

Mình đang nghĩ ko biết có nên viết ra những điều này ko ...
Mình vừa ăn xong 1 tô cháo gói, nhà mình hôm nay chẳng còn gì ăn cả. Khi chiều đi làm về mình chẳng muốn mua gì ăn. Ghé vào mua cái bánh giò thì lạnh tanh nên mình gửi trả lại. Về nhà mình nằm thườn ra. Gọi cho mẹ thì mẹ ko nghe máy. Mình nằm đọc thêm được 1 chương truyện. Mình nghĩ rằng đọc một câu chuyện thất tình ủ dột để xem kết thúc của nó ra sao, làm như sẽ ra kết cuộc của mình không bằng ấy, rùi mình xem phim, xem từ VN qua TQ. Chắc mình sắp bệnh rồi, đau họng, lười ăn. Ngày mai phải đi siêu thị mua đồ về trữ đông mới được.
Giờ này tuần trước thằng hàng xóm hỏi mình cuối tuần ko đi đâu ah? Hôm nay chắc hắn ta đi chơi vs vợ rùi nên ko thấy hỏi han gì nữa. Sao thấy tối thứ 6 dài lê thê, như thế cũng tốt. Ghét cái cảm giác chưa kịp làm gì đã bay láng mấy ngày cuối tuần.
Ko hẳn ủ dột, nhưng hiện tại chẳng lạc quan tươi trẻ chút nào. Ko phải mất hết niềm tin, vẫn còn biết hy vọng vào một tương lai tươi sáng ấy chứ, nhưng sao mịt mờ quá! Ko hẳn là cô đơn lạc lõng, nhưng một mình sao thấy trơ trọi quá! Ngày mai thứ 7 ko biết làm gì, đi làm xếp hồ sơ vậy.
Vừa già, vừa ế, ... tình hình hiện tại của mình là vậy đó.
Giờ này năm ngoái mình đã chụp hình Noel đến album thứ 5 rồi ấy. Tuổi trẻ, sự nồng nhiệt, mình thật sự ko muốn nó bay mất đâu. Thu mình lại như vậy cũng đâu có hay ho gì! Chẳng biết ngoài kia đang diễn ra vụ gì, cả phòng up hình ko thể tag mình, đương nhiên mình cũng ko thể xem hình. Ai yêu ai, ai thất tình, ai chán đời, ai nói gì ai chê bai ai, mình chẳng hay chẳng biết. Cuối cùng là mọi người cũng chẳng biết mình đi về đâu, ở đâu, làm gì, nghĩ gì. Chẳng ai quan tâm.
Hết đêm luôn là ban mai, cố lên.

Làm biếng tìm bài nhạc nào hay để share quá , ... bài ca đau họng

Thứ Tư, 18 tháng 12, 2013

Buổi sáng 23 độ

Sài Gòn sáng nay bất ngờ xuống 23 độ. Báo chí cứ làm quá cả lên, ngoài Sa Pa âm 1,2 độ kìa, nhiu đây nhằm nhò gì ^^ ấy vậy mà, ... sáng nay em phải quấn cái váy chống nắng cho bớt lạnh, chạy vèo vèo mong mau đến cơ quan, tiếc cái là văn phòng máy lạnh lúc nào cũng khủng khiếp. Ước gì vừa làm vừa đc trùm mền, ngủ luôn càng thích!
Đi làm thì cứ mong về nhà là leo lên giường ngủ ngay. Nhưng thật sự tan sở thì đi ăn, đi vòng vòng tìm chỗ ngồi chém gió, chém chưa đã tay lên mạng chém tiếp.
Sa Pa hồi tháng 3 mình đi cũng có Tuyết

cỏ cây muôn sắc màu

Thời tiết giết chết thời trang
Trời lạnh thì đã có áo ấm, trái tim mà lạnh thì đã có tình yêu, tìm đâu đây???

Thứ Bảy, 14 tháng 12, 2013

Sài Gòn mùa lễ hội

Sài Gòn mùa này đẹp nhất trong năm. Một Sài Gòn lung linh, rực rỡ. Một Sài Gòn có chút se lạnh, có chút gì đó của mùa đông. Khu trung tâm trở nên đông đúc hơn bao giờ hết. Các cô nàng váy áo xúng xính với các họa tiết giáng sinh, sắc đỏ vẫn là chủ đạo, các anh chàng thì vất vả chạy theo làm phó nháy giúp các nàng có hình đẹp đổ avatar và cover. Từ ngày ở SG năm nào mình cũng mò lên Khu Thương xá Tax chụp hình, 2 năm gần đây thì Khu VinCom mới mọc lên, sáng láng và cuốn hút hơn. Mỗi mùa Giáng Sinh qua đi là những ký ức đẹp mà mình sẽ ko bao giờ quên. Là khi còn SV, cả đám loi loi chen lấn để đc chụp hình, từ chụp bằng đt hai chấm cùi bắp lên máy ảnh KTS tám chấm hẳn hỏi. Khi ấy chỉ thấy mấy ô vác máy bự bự chi cho mệt, máy ảnh KTS nhỏ gọn tiện lợi biết bao. Rồi trải qua hai mùa Noel ấm áp trong nhà Dòng với Thịt Chó, quà giáng sinh, những lời chúc, những tình cảm sum vầy. Mùa Noel bon chen qua Q7 với Blue Xmas khó quên. Mặc áo chữ, tay trong tay. Noel khi đi làm thì cùng đồng nghiệp lê la khắp những nơi có thể chụp hình được. Giáng Sinh với người ko có đạo nhưng lúc nào cũng vô cùng ý nghĩa và đáng nhớ!
Sài Gòn mùa lạnh, những vòng tay ôm ấp cần hơn bao giờ hết. Chỉ những quan tâm nhỏ xíu thôi cũng đủ sưởi ấm một trái tim...

Màn trình diễn ánh sáng 3D Mapping tại Dinh Thống Nhất


Thứ Bảy, 7 tháng 12, 2013

Dại


Em cô đơn ngồi đây đợi chờ bóng ai.

Suy nghĩ của mọi người mình càng biết ít bao nhiêu càng tốt bấy nhiêu. Lòng nặng trịch khó chịu. Ko muốn buồn nhưng mình cứ ngu ngốc thế nào, ngu đến phát bực.
Tương lai là cái thứ gì mà mơ hồ và sợ hãi đến vậy chứ. Cái cảm giác này 25 năm về trước chưa một lần cảm nhận phải ...

Ko thể tự động viên mình đc nữa rùi, chán mình lắm!

Thứ Tư, 4 tháng 12, 2013

Forever And One

 

"Mãi mãi không hề đổi thay... anh sẽ luôn nhớ đến em... Dù rằng nụ hôn ta chưa hề trao nhau thêm một lần nào nữa... Trên con đường về Neverland..."

Bài hát như một lời trách móc nhưng lại tràn đầy tình cảm của người con trai gửi đến cô gái mà mình yêu quý. Anh không phải là một nhà văn, nhà thơ để có thể viết được như lời lẽ đầy tình cảm như người viết bài này và cũng không chắc là mình có thể làm được như chàng trai trong bài hát này. Nhưng có 1 điều anh hứa với em rằng "Forever and one I will miss you, love you and wait untill you come back to me."

"Hạnh phúc là cái cho đi để mang lại hạnh phúc cho người khác. Và ta sẽ thực sự cảm thấy điều đó khi nhìn thấy người ta yêu thương được hạnh phúc ". Tôi không tin rằng tình yêu là thứ tình cảm vị kỷ, bởi vì tình yêu là tình cảm mà người này dành cho người kia bằng tất cả tấm lòng và sự tin yêu chứ nó không thể là sự vị kỷ, áp đặt tình cảm lên nhau được. Tình yêu mà chỉ cần đến YÊU thôi thì có lẽ không toàn vẹn, với tôi có lẽ cần đến "ba phần YÊU " - " hai phần THƯƠNG " - một chữ nghĩa và một chữ tình mới đủ để người ta hy sinh và tha thứ bao dung cho nhau trong suốt cuộc đời. Ngày xưa mỗi lần nghe đến "Forever and one", có lẽ tôi không đủ lớn để có thể hiểu hết những tâm sự trong đó, cả không đủ lớn để hiểu về cái gọi là tình yêu. Thế nên mỗi lần nghe đến bài này, tôi chỉ có thể mơ hồ cảm thấy một sự xót xa, một nỗi đau day dứt ẩn sau mỗi nốt nhac vang lên. Cả những từ mà tôi nghe thấy chỉ là chữ được chữ mất đã không làm tôi hiểu hết được những gì người ca sĩ truyền tải đến. Có chăng trong tôi lúc đó chỉ đủ sức cảm nhận một nỗi đau đang oằn mình bên trong mà thôi.

"What can I do ?
Will I be getting throught ?
Now that I much try to leave it all behind..."

Thật là khó khăn khi bỗng chốc mọi thứ đều thay đổi... khi những thương yêu mà chàng trai những tưởng sẽ tồn tại mãi mãi bỗng chốc lại tan vỡ vì sự ra đi đột ngột của cô gái... không một lời giải thích, không một lý do..." Anh còn có thể làm được gì? Rồi cũng sẽ vượt qua được mọi thứ chăng? Giờ đây, có lẽ anh phải cố gắng để tất cả lại đằng sau..." Bỏ lại những tháng ngày êm đềm, bỏ lại những kỷ niệm đã một thời từng nâng niu, từng trân trọng để đối diện với những sự thật trước mắt, đối diện với những tan vỡ mà có lẽ chàng trai không hề muốn xảy ra...

"...Did you see what you have done to me?
So hard to justify
Slowly it’s passing by..."

Nếu cho rằng khi một tình yêu sâu nặng bị tổn thương sẽ dễ dàng biến thành lòng hận thù tôi e là đó là tình cảm vị kỷ trong tình yêu mà thôi, đó là một thứ tình yêu ích kỷ và mù quáng bởi chính bàn thân họ. Tôi cho rằng khi tình yêu đã không còn thì đừng nên níu kéo tất cả lại... níu kéo để làm gì khi người ta không còn dành cho mình chút tình cảm nào. Đừng làm cho người ra đi phải mang cảm giác có lỗi vì đã hết yêu thương, đừng oán trách nhau bằng những lời trách móc , những lời làm tổn thương nhau... Bởi nếu trong bạn còn tình yêu với người kia thì sẽ chẳng lấy làm sung sướng gì khi làm cho người đó đau khổ, làm cho người đó đem theo mặc cảm tội lỗi đã ruồng bỏ bạn... Tình yêu đã hết thì không thể níu kéo bằng sự ích kỷ của một trong hai người được... Không một lời trách móc nặng nhẹ chỉ là một câu hỏi cũng đủ để cô gái nhận ra cô là người có lỗi, nhưng không vì thế mà chàng trai lại đang tâm đổ xuống cô tất cả. Cố tìm một lời biện minh cho kẻ ra đi, cố tìm lấy một lý do để có thể tự nhủ cho những hành động của cô gái. Xét đến cùng chàng trai vẫn còn yêu cô cơ mà, thế thì làm sao chàng có thể nhìn thấy nàng đau khổ được, dù cho người nàng yêu lúc này không còn là chàng nữa, dù cho cái tình yêu của nàng đối với chàng đã hết, thì có nghĩa gì đâu, bởi dù sao nó cũng đã là tình cảm một thời của hai người. Có lẽ sẽ đau khi nhìn thấy nàng rời bỏ mình để ra đi, nhưng tình yêu của chàng trai là mong mỏi cho cô gái được hạnh phúc kia mà, dù là hạnh phúc bên một kẻ nào đó không phải là chàng thì... chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc có lẽ cũng đủ làm chàng thấy ấm lòng rồi.

"...Forever and one I will miss you
However, I kiss you yet again
Way down in Neverland..."

" Mãi mãi không hề đổi thay... anh sẽ luôn nhớ đến em... Dù rằng nụ hôn ta chưa hề trao nhau thêm một lần nào nữa... Trên con đường về Neverland... "Càng cố gắng xua đi hình bóng của nàng, những ký ức ngọt ngào vẫn nào buông tha, kỷ niệm êm đềm quá, mong manh quá nên bây giờ đã vỡ tan... Nhìn thực tại, phủ nhận thực tai bằng những hình ảnh ngày xưa nay đã không thể còn có nữa... Chàng trai đã không thế làm hoen mờ mối tình của mình bằng những lời cay đắng, mà là những hình ảnh đẹp đẽ, nhưng cũng vì thế nó càng mang lại cay đắng, buồn thương mỗi lần quá khứ xưa hiện về... Vỡ oà... trong đáy mắt của kẻ ở lại...

"...So hard I was trying
Tomorrow I’ll still be crying
How could you hide your lies
Your lies..."

"Thật là khó khăn anh cũng phải cố... cố gắng gượng dậy. Dù cho ngày mai nước mắt vẫn còn thấm đẫm... lăn dài... Làm sao em có thể che dấu những lời dối trá..." Đến bây giờ đây tâm trạng mới vỡ oà, mới được bọc bạch, chàng trai chỉ có thể trách nàng đã không thể nói lên với chàng sự thật, chàng không trách nàng tình yêu đã hết, chỉ trách sao nàng không một lần thẳng thắng với nhau... Để giờ này chàng bỗng chốc nhận ra thì mọi thứ đều đột ngột đổi thay... Khi tình yêu đã hết nàng không nên che dấu bằng mặc cảm tội lỗi, không nên dối trá nhau để cố gắng yêu thương... Có lẽ chàng trách nàng đã không đủ dũng khí khi nói lên sự thật, để đến giờ này tất cả là thương mang... Chàng sẽ chẳng ích kỷ đến nỗi níu léo tình yêu trong cô khi tất cả đều không còn, khi tất cả đều lụi tàn, thì làm sao có thể cứu vãn nỗi...

"...Here I am
Seeing you once again
My mind’s so far away
My heart’s so close to stay
Too proud to fight
I’m walking back into night
Will I ever find someone to believe?"

"Đây là lần cuối anh nhìn em, một lần sau cuối rồi thôi... Bởi trong anh tất cả đã xa xôi lắm rồi, trái tim anh đã quá đóng chặt... để có thể là nơi nương náu...". "Chấp nhận những tình cảm đã đổi thay, chấp nhận rằng anh mất em, chấp nhận chẳng còn gì nữa giữa hai ta, anh đành phải tự tìm cho mình một nơi để có thể tự chữa lành vết thương lòng... Bây giờ mọi thứ có lẽ đều quá khó khăn đối với anh. Thế nên chàng trai chỉ còn có thể mong thời gian sẽ chữa lành tất cả... Cuộc sống sẽ vẫn cứ êm trôi, những đau thương nằm lại ở quá khứ... phía trước mong một ngày nào đó khi bình tâm trở lại, chàng trai lại có thể tiếp tục những ngày tháng dài ở tương lai, xua đi những u ám , buồn khổ đằng sau...
"Tìm lại cho chính mình một niềm tin đã đánh mất"

浪子 - (Lãng Tử)

Thứ Ba, 3 tháng 12, 2013

Noel về

Sài Gòn đã vào mùa lễ hội, đủ màu rực rỡ. Tiết trời se lạnh, tìm ngay một Bác tài chở mình đi dạo nhé cả nhà. Hôm nay là một ngày vui trọn vẹn. Cả phòng cùng nhau trang trí Noel. Phòng mình giờ siêu lung linh kun kun luôn. Buổi tối cùng nhau thưởng thức món Thái tại một nhà hàng nhỏ xinh trong một con hẻm cũng nhỏ xinh. Thích nhất là món Lẩu Thái. Mỗi lần ăn món gì ngon, mình nghĩ sẽ dắt Mẹ và em đi ăn [hiếm khi nhớ thực hiện], rủ đồng bọn đi ăn [dễ thực hiện]. Ah, tình cờ phát hiện 1 quán cf, thấy cái tên thui là đã muốn vào thử, sẽ rủ ô Né mô check quán vào một ngày chủ nhật đẹp trời.

Hùi nãy đi dzòng dzòng thí người ta trang trí Noel xong cả rùi đấy. Nhà mình mau mau đi chụp hình ko có đông nhé.

Những cô gái xinh đẹp của P.QTTD
Bữa tối ấm cúng tại Lạc Thái
Hum nay còn là SN của một cậu bạn ^^ hì hì, bao nhiêu điều chưa nói :) Chúc Meo happy bên cuộc tình mới nhé!

Heoo Ú của ngày thứ 3 đẹp trời