Có đôi khi hạnh phúc lại đến từ những điều thật giản đơn
Như mỗi lúc ta buồn sẽ có một ai đó đến bên và ôm thật chặt
Hạnh phúc, đâu nhất thiết lộng lẫy, huy hoàng như câu chuyện cổ tích có thật
Mà chỉ cần một vòng tay, một ánh mắt… của duy nhất một người.
Hạnh phúc không là điều buộc chúng ta tìm kiếm bằng cả cuộc đời
Hạnh phúc là khi ta biết trân trọng và yêu thương những người từng gặp
Là khi biết thứ tha một ai đó đã vô tình hay cố ý làm tim ta đau thắt
Là khi ta hiểu sống không chỉ để nhận về,
mà còn phải học cách trao đi.
Hạnh phúc là khi giữa muôn vàn chốn để đến và đi
Ta nhận ra mình luôn còn một nơi để quay về và ở lại
Là gia đình – nơi ta có thể náu nương suốt quãng đời dài phía trước
Là mẹ, là cha, là tổ ấm
Là dẫu ta có trăm vạn lỗi lầm
chỉ cần trở về thì sẽ được thứ tha.
Hạnh phúc đâu nhất thiết là sống một cuộc đời hào nhoáng, xa hoa
Hạnh phúc là khi ta được trưởng thành và già đi
bên cạnh những người yêu thương nhất.
Vân Jenny
Hôm bữa mình hỏi bạn hạnh phúc của bạn là gì, bạn nghĩ một hồi rồi hỏi lại mình. Mình thấy hạnh phúc của bạn sao mà khác hạnh phúc của mình quá nên mình im im một hồi lâu. Hôm nay mình đọc được mấy câu thơ này thấy sao mà đúng ý mình quá. Hạnh phúc là khi ta được trưởng thành và già đi bên cạnh những người thương yêu nhất. Hạnh phúc khi được bênh cạnh nhau lâu nhất có thể. Vậy mà bạn đang phí hoài từng ngày. Vẫn biết là có nhiều chuyện muốn vội cũng ko được, nhưng cái gì chưa tỏ thì nó cứ vậy.
Lâu rồi toàn bloging bằng iP, hôm nay mới có lại laptop mà nhả chữ. Cũng ko có ý muốn biến cái bờ lốc của mình thành cái lò than đâu. Nên sống chủ động và suy nghĩ tích cực, hàng ngày mình vẫn nhắc mình như thế. Cho nên bản thân mình phải biết lo cho mình trước, đừng chờ đợi người khác. Vốn dĩ chuyện yêu thương, quan tâm, chăm sóc, lo lắng cho ai đó đều xuất phát từ 2 chữ tự nguyện. Làm sao mà ép được.
Trưa nắng nôi chạy lang thang ngoài đường vì vẫn còn mãi nghĩ chuyện đâu đâu. Sáng đi học thì chạy nhầm đường lên NH. Cái thói suy nghĩ khi chạy xe thiệt là tai hại. Mà đúng là trong cái buồn có cái vui. Vui vì làm bài cực tốt, cuối kỳ sẽ có nhìu hi vọng. Vui vì về đến nhà mệt nhoài cô hàng xóm cho tô bún và chén chè bà ba ngọt ngào tình xóm giềng. Hì hì, thỉnh thoảng vẫn nói xấu cổ với bạn bè, thiệt là ngại hết sức.
Buổi chiều lang thang ở Bưu Điện chỉ nhóc P chụp hình. Nói là chỉ chứ mình cũng chẳng bít chi nhìu. Gọi là chia sẻ kinh nghiệm thì đúng hơn. Nằm nhà mệt mỏi uể oải chứ vác máy lên là lại quên hết tất cả. Hai chị em đi dạo mấy quầy bán đồ lưu niệm, lựa postcard, gửi thư. Cảm giác gửi thư tay nhiều cảm xúc hơn gửi mail nhiều. Gửi mail đôi khi bận bịu người ta cũng chẳng đọc (có khi phải báo là ê có mail kìa, đọc hộ cái nó mới bít ấy chứ). Chưa kể về từ ngữ gửi mail có thể viết rồi xóa. Gửi thư tay nghĩ 1 hồi rồi chỉ cắm bút xuống mà viết thôi, đã vậy thấy nét chữ sẽ còn thể hiện nhiều điều khác nữa. Nói vòng vòng là lần thứ 2 gửi postcard cho bạn. Lúc vui lúc buồn trước kia bạn đều tình nguyện lắng nghe. Giờ thì khó bạn nhỉ. Nhưng mà cũng nên như vậy. Mình chỉ là muốn nói cho bạn bít Bưu điện đã bớt khè rùi.
Ngủ thôi ... nhìu chiện quá ... sáng mai đi bơi ~ ~ ~ ~
Mong chờ chuyến Lý Sơn.