Thứ Ba, 29 tháng 5, 2012

Nghẹn

Hôm nay là 1 ngày tức đến phát nghẹn, tức đến phát khóc. Đời ăn hiếp mình quá đáng mà. Bưng tô cơm khô khốc ráng ăn để uống thuốc mà mình khóc mém có canh ăn luôn. Khóc đến lúc vết thương lại chảy máu mình mới chịu im. Rồi lại cố gắng trấn an mình. Cái gì cũng vậy, phải có nghị lực thì mới vượt qua được. Nếu buồn thì hãy cứ khóc, khóc rồi sẽ vơi buồn. Nhưng tuyệt đối ko được làm tổn thương đến những người vô tội.
Một lúc nào đó ... ta lại bình yên ... ngồi tựa và người sẽ cùng ta đi hết cuộc đời này. Sẽ hiểu và chia sẽ cùng ta mọi thứ. Ta tin là ta sẽ tìm được người như thế, đơn giản vì ta xứng đáng được hạnh phúc.

Đừng buồn nữa Ú nhé. Nỗi buồn ko thật sự đáng sợ, mà thói quen buồn mới thật sự đáng sợ. Hãy tránh xa nó.
Trong lúc mệt mỏi, thở hổn hển, ngáp ngáp như một con cá sắp chết, tay lại nhấn loạng choạng số đt nào đó, trước khi thì mình đã gọi và khóc ầm lên, cái kiểu bắt ép ng khác làm thùng rác cho mình. Giờ ta lại thôi. Lăn wa lăn lại khoảng 3 tiếng sau ta thiếp đi trong mệt lã. Ko mộng mị. Phải cứng rắn lên nhé. Và đừng ghét bỏ ai cả ^^ ù ú

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét