Chủ Nhật, 27 tháng 5, 2012

Nhớ người

 
Hạnh phúc ấy gửi lại quá khứ
Chia đôi vạt mưa,chia lối bước,chia nhớ thương.

Ôi bệnh, một thân một mình nằm rên rỉ ... có ai bệnh dùm tui ko, tui thật sự chịu hết nổi rồi, cái cảm giác ko thể chịu thêm một giây một phút nào ... ghét bệnh kinh khủng. Ơ hay ai mà chẳng ghét bệnh nhỉ, thế nên sẽ chẳng ai muốn chịu bệnh thay mình ... fải tự mình lết qua những ngày tăm tối này thôi. Lồm cồm bò dậy nấu ăn qua loa rồi uống thuốc, nằm nghỉ một chút mới tỉnh táo lại. Đầu óc vẫn quay cuồng. Có lẽ giờ nên ít suy nghĩ lại. Ít buồn lại. Cuộc sống luôn tồn tại bất công & phủ phàng. Mình ko phủ phàng với ng ta thì ng ta cũng phủ phàng với mình. Buồn vì phải chịu đựng quá nhiều nỗi đau một mình mà hok ai biết hok ai hay, ừ thì để đây hứng chịu hết cho mọi người được hạnh phúc. Vĩ đại thật.

Đã bấm đc 7 số ... rồi khựng lại, tự nhủ mình chỉ đang cần người an ủi vỗ về cơn bệnh, và ko nên ko nên. Lại nằm rên rỉ tiếp. Tội nghiệp cái ng bị mình lôi tên ra rên rỉ, hìhì, thế mà đỡ mệt.

Giờ ngủ nhé Ú,
Chuyện tình cảm lúc nào cũng như nồi canh hẹ ... Rối.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét