Thứ Tư, 27 tháng 6, 2012

Biển


Em xa anh, trăng cũng chợt lẻ loi thẫn thờ
Biển vẫn thấy mình dài rông thế
Xa cánh buồm, một chút đã cô đơn
Gió âm thầm không nói
Mà sao núi phải mòn
Anh đâu phải là chiều
Mà nhuộm em đến tím
Sóng có nghĩa gì đâu
Nếu chiều nay anh chẳng đến
Dù sóng đã làm em nghiêng ngả vì anh.


Trở về nhà sau 1 ngày làm việc và học tập mệt mỏi, đã vậy tinh thần còn bị tra tấn, thật là thảm hại vô cùng. Chỉ muốn tựa vào vai anh ... quên hết mọi mệt nhọc, quên hết mọi chuyện. Trước mắt là biển nữa ... nghĩ thôi đã thấy thật bình yên. Nhưng khó lắm fải ko. A bước vào trái tim em nhẹ nhàng và ngọt ngào bao nhiêu thì bước ra ngược lại bấy nhiêu. Làm ng ta ko thể nhẹ nhàng mà cho vào quên lãng được. Mọi thứ thuộc về a nó cứ hiện ra rần rần trước mắt, ngay cả cái cách chia tay cũng thật sự khó chịu vô cùng. Cứ tự nhủ đừng nghĩ đến cho nhẹ lòng mà ko thể làm đc. Ừ thì mệt mỏi, buồn chán, ... chán tới thì nào hết chán đc nữa thì thôi.

Đã yêu thương ng ta hết lòng như cái cách ng ta đối với mình chẳng khác nào dội 1 gáo nước lạnh. Mất hết cả nhiệt huyết. Chịu thua rồi đó.

Giờ chẳng muốn làm phiền ai, cũng chẳng muốn ai làm phiền mình.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét