Đâu phải thế, đúng không? Tôi
biết nhiều người dù đau, dù mỏi mệt, dù đã chằng chịt những vết xướt
trong tim, mà việc buông tay một mối tình vẫn là điều chưa thể! Cuối
cùng, điều người ta luyến tiếc, đâu phải là người kia, mà là những tháng
ngày ấp ôm nuôi dưỡng tình cảm ấy, những tháng ngày mà kí ức ở đó đã
qua một lần và sẽ không bao giờ trở lại. Điều khiến chúng ta còn khắc
khoải, là tình cảm, chứ không phải là người ta cảm ... Người ta vẫn
cứ mãi vỗ về nhau: "Quên người đó đi" ... mà sao không một lần bảo với
nhau: "Quên tình cảm đó đi". Trong khi quên một tình cảm không phải dễ
chịu hơn nhiều so với việc quên một người đã từng quá đỗi quan trọng hay
sao. Này, nếu chưa ai nói câu đó với em, thì tôi sẽ là người đầu tiên
em nhé. Em ơi, quên tình cảm đó đi... Em không nhận ra những ảo ảnh
ấy đã ẩn náu quá lâu trong lòng, làm bàn tay em không còn ấm áp, đôi mắt
em không còn reo vui, nụ cười em không còn rực rỡ nữa hay sao? Quên đi
em nhé. Nắng tháng ba hanh hao ngoài kia, đã đủ khiến tâm trí con người
muốn nổ tung ra rồi... Đừng dày vò mình thêm nữa, có ích chi đâu ! Em
không thương yêu bản thân mình, thì ai sẽ thương yêu nó? Em biết
không, mưa tháng ba không đủ làm ướt mắt mi. Không đủ gợi lên những miền
nhớ thương hoang hoải. Vậy mà, chỉ một chút mưa đầu mùa tháng ba thôi,
cũng đủ làm bao người nghe lòng mình chùng lại giữa cái nếp thường nhật
hối hả bon chen, tìm về chút tĩnh lặng an yên cũ kĩ, tìm về những tháng
ngày lạc mất nhau... Trên Face, trên Yahoo, người ta cứ dựa vào nốt
trầm mặc của mưa mà viết bao nhiêu điều ướt đẫm. Mưa, muôn đời vẫn là
cái cớ để tìm về nội tâm của mình, bình yên và thành thật nhất... Em vẫn
luôn tự hỏi mình câu "Có mấy người đi qua thương nhớ mà quên được
nhau". Và dĩ nhiên chưa bao giờ em tìm được cho mình một câu trả lời xác
thực.... Em, tôi và bao người khác, cứ mãi oằn mình giữa hai chiều
quên nhớ. Tiếng chuông gió bên cửa vang mãi những thanh âm. Thanh âm của
nhớ, của quên, của nỗi lòng, của những khát khao được che chở, được bảo
bọc, quan tâm... Nhưng là từ một người khác... Đừng mãi nhung nhớ về
một người đã cố lãng quên mình, em ơi ! Người đầu tiên phải yêu thương
em, là chính bản thân em, chứ không một ai khác. Em có thể chưa buông
lơi cuộc tình đã quá đỗi xa xăm, nhưng đừng mãi ôm ấp những ảo ảnh riêng
mình, cũng đừng tự gieo trong lòng mình những mộng mị vô ích nữa ...
Em có đọc được ở đâu đó lời nhắn nhủ này hay chưa? "Hãy cứ tin trên
quãng đường phía trước của bạn. Sẽ có ai đó dù vô tình hay cố ý, trở
thành động lực giúp bạn quên đi quá khứ không vui và làm lại từ đầu..."
Và em hãy tin thế... Vì chẳng ai đánh thuế một niềm tin, nên hãy tin,
phía cuối con đường, em sẽ bình yên ... Chiều, vắng ngắt. Những bản
tình ca réo rắc có thể nhắc em về miền nhớ chông chênh. Nhưng rồi từ đó
mà đứng lên, cố quên đi một chuyện tình và làm mới mình bằng những yêu
thương khác... Mạnh mẽ lên em, đừng để những vết thương khiến tâm
hồn mình mục rửa, cằn cỗi và hoang tàn... Sớm mai nhìn vào gương rồi tự
tặng cho mình một nụ cười, em nhé. Em, tôi và bao người, còn nợ đời một
lời cảm ơn... cho những sớm mai tỉnh giấc, thấy yêu thương gia đình, bè
bạn, vẫn luôn đong đầy trọn vẹn ! P/s : Viết cho chính bản thân mình, và cho những ai vẫn đang hoang hoải bao nỗi niềm, như "em" !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét